Văn án
Sau chuyến lưu diễn cuối cùng, Nguyễn Túc gặp phải những trở ngại về biểu diễn, đã thử rất nhiều cách nhưng không thể thoát khỏi tình trạng ấy.
Cho đến khi cô nghe thấy nhịp tim anh.
Sau này, khi Thẩm Nhiên trở lại sàn đấu, có phóng viên hỏi anh:
“Ngay lúc đứng trên đỉnh vinh quang, cậu chọn rút lui. Nhưng tại sao sau ba năm nghỉ ngơi, cậu lại quay về, có thể tiết lộ lý do không?”
Thẩm Nhiên nhìn thấy cô gái ngồi dưới khán đài cười với mình, nhướn mày, lại nhìn máy quay, chậm rãi mở miệng: “Kiếm tiền cưới vợ.”
Một cảnh khác trong truyện:
Nguyễn Túc đi theo anh, đến chỗ khu máy gắp thú.
Cô ngước nhìn Thẩm Nhiên: “Em có thể chơi cái này không.”
Thẩm Nhiên cười nhẹ, bấm phím điều khiển: “Em thích con nào?”
Nguyễn Túc tìm con thỏ màu hồng lần trước cô chưa gắp được. May là nó vẫn còn đó, cô chỉ tay: “Cái đó.”
Nói xong, cô dừng lại, “Nhưng nó rất khó gắp. Lần trước em tiêu hết 30 đồng mà không gắp được. “
Thẩm Nhiên nhìn theo hướng cô chỉ, anh hơi nghiêng người xác nhận lại:” Là con này à? “
” Vâng… Là nó. “
Thấy Thẩm Nhiên đứng thẳng người lại, Nguyễn Túc tính đưa đồng xu cho anh, bỗng anh lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi quần, mở cửa kính máy gắp thú, lấy con thỏ hồng mà cô muốn, đưa cho cô: “Cầm lấy.”
Nguyễn Túc trợn to hai mắt, máy này còn có thể hoạt động như này sao?
Cô tưởng rằng ông chủ Thẩm có thể sẽ dạy cô mẹo để gắp được mấy con thú trong kia, nhưng ai mà ngờ được, nó đơn giản thô lỗ như này…