Bố của Trần Hề là một người điếc, bọn họ hy vọng Trần Hề có thể nói chuyện, “Hề” là “a” trong giao tiếp, bọn họ đã dùng lời chúc phúc tốt nhất tặng cho cô.
Lần đầu tiên Phương Nhạc ở nhà trông thấy Trần Hề được bố mình đưa về nhà nuôi dưỡng, lạnh lùng nhắc nhở: “Cách xa tôi một chút.”
Trần Hề: “Vâng ạ.”
Phương Nhạc: “…
Sau đó Phương Nhạc vô cảm hỏi Trần Hề: “Nhà tôi bỏ đói cô à?” Anh nhíu mày nhìn tay chân mảnh khảnh của Trần Hề.
Trần Hề ngay lập tức hiểu ra rồi giữ khoảng cách, vội vàng múc hai miếng thịt kho tàu trong chén rồi đứng dậy muốn bỏ chạy, Phương Nhạc đưa chân móc lấy ghế của cô, chặn đường cô đi.
Lại về sau nữa, Phương Nhạc trầm giọng: “Tôi đã sớm bảo cô cách xa tôi một chút.”
Trần Hề hoảng sợ, từ trên giường bật dậy, lấy chăn quấn chặt người lại, không tài nào chịu nổi nữa mà huỵch toẹt: “Anh hai à, đây là phòng của tôi!”
“Thế thì sao chứ.” Phương Nhạc khóa chặt cửa phòng ngủ.
Đáng lý ra, trăng sáng nên hướng từ tây về đông, nhưng anh thì làm trái với quy luật này, trăng hướng về phía tây.