Kết hôn được mười năm, Tống Tiêu dựa vào tôi mà công thành danh toại.
Nhưng hắn vẫn hận tôi đến tận xương tủy.
Sau khi tôi qua đời, hắn đã chiếm lấy công ty của gia đình tôi, cưới bé thanh mai của mình.
Vào ngày diễn ra hôn lễ của đôi cẩu nam nữ, Phó Quân, người từng đính hôn với tôi từ thuở nhỏ, cũng là đối thủ một mất một còn của tôi, sau khi tôi qua đời đã cho nổ tung hiện trường hôn lễ.
Trước khi ngọn lửa nhấn chìm tất cả, Phó Quân mỉm cười nói: “Cô ấy ch.ết rồi, để lại cho các người một bước lên mây, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở về khoảng thời gian mười năm trước.
Cái ngày mà tôi kéo theo Tống Tiêu đi tìm Phó Quân để huỷ hôn ước.
Anh lạnh nhạt nhìn tôi: “Em đã nghĩ kỹ chưa, em thực sự vì hắn mà hủy bỏ hôn ước với tôi sao?”