“Nạp Lan Ninh Lục, Labradorite ta nhân danh vị thần tối thượng của tộc nhân ngư nguyền rủa cô kiếp kiếp đều không thể sống quá hai mươi tuổi! Cô muốn sống? Ha, đừng có mơ tưởng! Vì những tộc nhân do cô mà đã phải trầm mình mãi mãi dưới đáy biển sâu, cho dù ta chết ta cũng muốn cô phải đời đời chịu đựng nổi đau chết dần chết mòn cho đến lúc sinh lực cạn kiệt mới thôi!”
Bảy trăm năm trước Labrad khi bị Nạp Lan gia bắt về đào tim lấy máu để chữa bệnh cho Nạp Lan tiểu thư nhà họ đã đứng trước mặt Nạp Lan Dương phát ra lời nguyền này, hắn không hề nghĩ sẽ có ngày bản thân hối hận.
Có lẽ hắn cũng chẳng hối hận, chỉ vì những gì hắn làm là vì tộc nhân của mình. Nhưng thứ khiến hắn hối hận chỉ vì bởi hắn không nên là nhầm vào cậu. Chưa nói hắn đến hiện tại vẫn sống, chưa nói hắn là làm sao còn sống, chỉ nói cậu chỉ là bị động nhận hết mọi thứ, cậu có tội gì.