GIỚI THIỆU
Một:
Mối quan hệ của Lam Diệu Dương và Nghê Lam có chút vi diệu. Nói thế nào nhỉ? Lam Diệu Dương cho rằng Nghê Lam là một bình hoa, không có tài năng, còn không biết xấu hổ quấn lấy anh.
Lam Diệu Dương: “Quên rồi phải không?”
Nghê Lam: “Ừ.”
Lam Diệu Dương: “Cô không biết xấu hổ bò vào phòng tôi tính giở trò để kiếm một vai chính, bị tôi dứt khoát ném ra ngoài, còn nhớ rõ không?”
Nghê Lam: “…..”
Lam Diệu Dương: “Không nhớ rõ thì tìm kiếm tin tức giải trí, tìm tên cô và tôi.”
Nghê Lam: “…………..”
Lam Diệu Dương: “Muốn diễn xuất cũng không có diễn xuất, muốn chăm chỉ cũng không chăm chỉ, làm cái bình hoa di động cũng không an phận một chút, cô cho là bước vào giới diễn viên nghệ sĩ dễ như vậy sao? Nói đi, lần này bò vào đây là muốn làm gì?”
Nghê Lam: “Tôi là đi vào.”
Lam Diệu Dương: “Trọng điểm là muốn làm gì?”
Nghê Lam: “Mượn máy tính của anh dùng một chút.”
Lam Diệu Dương: “Để làm gì?”
Nghê Lam: “Tìm tên anh cùng tên tôi, sau đó hack đi.”
Lam Diệu Dương: “……..”
Hai:
Lam Diệu Dương: “Cộng đồng mạng thân mến, mong mọi người đừng đề cập tới chuyện lúc trước Lam Lam bị đuổi ra ngoài nữa, tôi theo đuổi cô ấy cũng cực kỳ vất vả.”
Cộng đồng mạng: “Đừng đùa nữa.”
Lam Diệu Dương: “Các anh chị phóng viên thân mến, sự thật lúc trước là như vầy, tôi và Lam Lam là cãi yêu mà thôi.”
Đám chó săn: “Đừng đùa chứ.”
Lam Diệu Dương: “Lam Lam, bảo bối, em yêu, nếu không như vậy đi, anh bò lên giường của em, em quăng anh ra ngoài, anh mời phóng viên tới chụp lấy lại mặt mũi cho em được không?”
Nghê Lam: “…”
Lam Diệu Dương: “Nhưng mà lúc ra ngoài nội trong vài giây, em phải lập tức lao tới ôm lấy anh, dỗ dành anh trở về, cho anh chút mặt mũi có được không?
Nghê Lam: “Đừng đùa.”
Ba:
Lam Diệu Dương: “Anh có nhiều bạn thân có thể giúp đỡ, tất cả mọi người đều thích xem phim trinh thám.”
Nghê Lam: “Im miệng.”
Lam Diệu Dương: “Chúng ta có tiền. Muốn tiền có tiền, muốn người có người.”
Nghê Lam: “Im miệng là được rồi, cám ơn.”