Đôi mắt của anh đỏ hồng, kéo tôi lại gần, dang hai tay ôm lấy tôi, đầu tựa vào hõm cổ của tôi: “Em đừng cãi nhau với anh được không? Ôm anh đi, xin em, lí trí của anh rất nhanh sẽ không kiểm soát được. Mau nói yêu anh đi, hiện tại, bây giờ, ngay lập tức.”
Anh dùng sự yếu đuối của mình để làm tôi mất lí trí.
Anh xem, Bạch Tự, anh lại làm cho tôi quân lính tan rã rồi.