Phong Tĩnh hỏi: “Đội trưởng Tần, anh chạy theo tôi từ Trung Quốc đến Triều Tiên, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Tần Tranh mặt không đổi sắc: “Anh nói rồi, muốn tìm em chữa bệnh.”
Phong Tĩnh bị làm cho tức cười: “Có bệnh gì, cứ phải để em chữa mới được?”
Tần Tranh: “Bệnh tương tư.”
*
Gặp lại sau nhiều năm.
Anh bước trong màn đêm, ung dung lạnh nhạt. Ánh sáng và bóng tối đan vào nhau, màu đêm tối nhuộm đầy mi mắt, lộ ra vài phần không thể kềm chế.
“Bác sĩ Phong, lại gặp mặt.”
Vẫn giống như trong trí nhớ, biếng nhác tản mạn.
*
Đội trưởng Tần Tranh của đội gỡ bom nhìn qua lúc nào cũng có vẻ tiêu sái không kềm chế được, thờ ơ, nhưng lại kèm theo cảm giác xa cách lạnh nhạt.
Trong các cuộc gỡ bom, anh luôn luôn thong dong bình tĩnh, thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó.
Mãi cho đến khi có người nhắc tới tên của Phong Tĩnh ở trước mặt anh.
Hôm đó là lần đầu tiên anh không kiểm soát được cảm xúc trước mặt người khác.
Có người hỏi: “Vì sao cứ phải cố chấp với quá khứ?”
Tần Tranh cười: “Không phải cố chấp với quá khứ, mà là muốn bảo vệ thành phố có cô ấy.”
Em là phong cảnh đẹp nhất trên con đường ngược chiều* của anh.
Chuyên gia gỡ bom đẹp trai lưu manh lạnh lùng kiêu ngạo x bác sĩ đông y dịu dàng xinh đẹp.
*Đường ngược chiều/ người đi ngược hướng: Ý chỉ một người làm việc tốt nhưng việc đó lại là việc hay hành động mà ít người dám làm (ví dụ như công việc của nam chính).