Trường học đúng là một nơi rất kỳ lạ, không phải sao?Rõ ràng đây là một vùng đất thiêng liêng giáo dục con người.
Vừa giáo dục chúng tôi phải học tập các vĩ nhân trên trang sách, phải ôm trí lớn.
Lại vừa giống như những người khác nhìn người ta bằng đôi mắt thành kiến.
Coi những người khác đám đông thành một loại người, rồi đối xử với họ bằng một cách khác.—————-
“Em sợ tôi ư?”
“Bởi vì tôi là con trai t.ội ph.ạm h.iếp d.âm sao? Vậy tại sao em lại muốn tiếp cận tôi?”
Tiêu Ngôn cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người mình ra rồi ném nó xuống dưới đất.
“Trả lại em, Trì Kiều, tôi không cần em bố thí.”