Tôi và kẻ thù không đội trời chung của tôi có khả năng cảm nhận lẫn nhau.
Anh ấy chọc tôi, tôi sẽ tự tát mình.
Tôi chọc anh ấy, anh ấy sẽ ngâm mình vào nước lạnh.
Tóm lại, cả hai đều tìm cách hành hạ đối phương một cách “tàn nhẫn” nhất có thể.
Cho đến một ngày, khi tôi đi làm và ngủ gật, đầu tôi nghiêng qua, miệng vô tình đập vào bàn và bị sưng lên.
Chỉ vài phút sau, kẻ thù không đội trời chung của tôi vội vã chạy đến.
Anh ấy nâng mặt tôi lên, nhìn trái nhìn phải, rồi lớn tiếng quát trước mặt mọi người: “Tên khốn nào vừa dám hôn người của ông đây vậy!”