Chị tôi là “bạch nguyệt quang” của chồng tôi.
Chị về nước để bắt gian, tóm anh ta và cô tình nhân nhỏ trong phòng khách sạn.
Sau khi báo cảnh sát, cảnh sát nói rằng chỉ có tôi, vợ hợp pháp, mới có quyền phá cửa.
Khi nhận được cuộc gọi của chị, tôi còn ngơ ngác.
“Chị muốn tôi đi giúp chị bắt gian, tôi không rảnh như chị đâu.”
Chị ở đầu dây bên kia lo lắng hét lên.
“Đó là chồng em, em phải tới.”
Tôi thấy ồn ào nên tắt điện thoại luôn.
Buồn cười thật, chồng tôi mà, tôi còn không lo, chị lo cái gì chứ.