Sau khi được giải phong ấn khỏi Thiên Tuyết Sơn, ta lập tức nhìn thấy kiếm tôn cao cao tại thượng.
Hắn dắt theo đứa trẻ, ngữ khí bình thản:
“Nếu nàng biết hối cải, vẫn có thể là thê tử của ta.”
Trong khi đó, đứa con ta đã đánh đổi nửa mạng sống để sinh ra cũng không vui mà trách móc ta:
“Đây vốn là lỗi của mẫu thân, vì sao không xin lỗi Vân di!”
“Không cần đâu.”
Ta nhìn hai gương mặt lớn nhỏ giống nhau đó, bỗng nhiên cười lên:
“Tạ Lan, ta nên về nhà rồi.”
Về lại ngôi nhà vốn thuộc về ta.
Không cần ai cả.