Đường Tâm là người có tính cách tươi sáng và ngoại hình đẹp xuất sắc, còn Thương Yến Thời là người ít nói, kiêu ngạo, đoan chính, nhã nhặn.
Hai người kết hôn với nhau hơn nửa năm nhưng rất hiếm khi gặp nhau.
Vốn dĩ mọi người tưởng rằng đây là một cuộc hôn nhân thương mại, khi đến kỳ hạn thì sẽ đường ai nấy đi, mỗi người tự tìm niềm vui cho riêng mình.
Mãi đến khi Đường Tâm gặp tai nạn giao thông. Sau khi tỉnh lại cô còn tưởng rằng mình đã xuyên vào một nhân vật làm bia đỡ đạn trong sách và gả cho nam chính Thương Yến Thời. Cô phải có được 100 nụ hôn của Thương Yến Thời thì mới có thể tiếp tục sống.
Nhưng Thương Yến Thời lại làm việc rất quyết đoán, lòng dạ sâu thăm thẳm, còn rất chán ghét mối quan hệ liên hôn với người vợ là cô đây.
Kết luận: Hôn ông chủ lớn này là một giấc mơ xa vời.
Vì thế sau khi thử nghiệm thất bại một loạt kỹ xảo hôn, thì tối hôm đó trong một bữa tiệc từ thiện, Đường Tâm không ngừng chuốc rượu cho Thương Yến Thời, cuối cùng để bản thân mình uống đến hai má đỏ rực, còn chưa hết hy vọng ôm lấy người đàn ông của cô rồi đẩy anh đến chân tường.
Cô kiễng chân ôm lấy cổ người ta, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của mình, chớp chớp hàng mi cong cong, rưng rưng nước mắt: “Thương Yến Thời, sao anh lại không hôn em? Anh hôn nhẹ em một cái thôi, có được không?”
Giọng của cô gái mềm mại ngọt ngào, toàn thân lộ ra hơi thở mê người, yết hầu của người đàn ông từ trước đến nay lạnh lùng, hờ hững nay lại trượt lên trượt xuống, đôi mắt đen như mực ấy chứa đầy sự ham muốn, giọng nói cực kỳ nguy hiểm: “Đường Tâm, một khi mà anh hôn em thì em sẽ không có cơ hội buông tay đâu.”
“Vậy, còn muốn hôn không?”
Đêm đó, Đường Tâm cảm thấy mình đã thu hoạch một nụ hôn thật mỹ mãn.
– –
Một khoảng thời gian sau, cuối cùng Đường Tâm cũng cực khổ mà nhận được 99 cái hôn, còn thiếu một cái cuối cùng nữa là đủ.
Dưới ánh trăng mờ, Đường Tâm làm đổ ly rượu xuống áo sơ mi của người đàn ông, ngón tay mềm mại từng chút một ôm lấy lồng ngực ướt sũng của người đàn ông, nhắm mắt lại cong môi.
Thời khắc mấu chốt, Đường Tâm lấy lại trí nhớ, thì ra cô không xuyên sách.
Khi nhìn thấy mình sắp hôn người đàn ông kia, trái tim Đường Tâm nhảy lên liên hồi, mặt cũng đỏ lên, dịu dàng giải thích: “Cái kia, có thể không… không hôn không?”
Cô vừa ngước mắt lên nhìn thì đối diện với đôi mắt đen láy của Thương Yến Thời.
Người đàn ông lạnh lùng, đưa tay tháo chiếc mắt kính gọng vàng xuống, từ từ ôm cô vào trong lòng, nghiêng người cúi đầu.
Giọng nói ấm áp đầy từ tính còn rất lưu luyến, cảm giác cực kỳ có tính chiếm hữu: “Không thể.”
Một tuần tiếp theo, Đường Tâm không thể nào thoát khỏi phòng của Thương Yến Thời.