Thể loại: Đam mỹ, coming-of-age, đời thường, chủ công, niên hạ, hỗ sủng, HE.
Giới thiệu:
Sau kỳ thi đại học, Trần Lâm Hổ trượt trường mơ ước, đành về quê học một ngành xa lạ ở trường địa phương.
Quê nhà vẫn là khu tập thể cũ kỹ, đầy hơi thở cuộc sống thường ngày. Có ông nội tai điếc giọng to như loa phường, có hàng xóm láng giềng ngày đêm buôn chuyện.
Rồi có anh chàng Trương Huấn thuê trọ tầng trên, thỉnh thoảng thòng giỏ xuống cho mèo hoang ăn.
Một ngày nọ, cái giỏ dừng giữa chừng, gõ cộc cộc vào cửa sổ nhà Trần Lâm Hổ.
Trong giỏ có một gói bánh mì nhỏ, kèm theo một mảnh giấy.
Trên giấy chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Cho mèo.”
Trương Huấn nghĩ bụng: “Chẳng phải hổ cũng chỉ là bé mèo to xác thôi sao?”
Ngay khoảnh khắc mắt cá chân bị Trần Lâm Hổ nắm lấy, Trương Huấn đã biết hành động này không thể có lần thứ hai.
Dù hơi ấm từ lòng bàn tay cậu truyền qua da thịt, len lỏi vào mạch máu rồi lan tỏa khắp cơ thể anh, cũng không thể có lần thứ hai.
Hổ rốt cuộc vẫn khác mèo, hổ có thể nhai ngấu nghiến nuốt chửng người ta vào bụng, biến thành một phần của mình.
Tóm tắt một câu: Tất cả mọi người đều là những đứa trẻ dại khờ ngốc nghếch.
Ý nghĩa rút ra: Chúng ta không thể quyết định con đường tương lai, nhưng vẫn có thể chọn không trở thành một loại người nào đó.
CP: Hiểu chuyện, kiệm lời, dễ nóng (Trần Lâm Hổ) x Trưởng thành, lắm mồm, giỏi dỗ (Trương Huấn)
🌥🌥🌥
Lời tác giả:
1. Truyện đời thường, tình yêu nhẹ nhàng.
2. Công nhỏ tuổi hơn. Công-thụ chênh lệch 8 tuổi.
3. Không phù hợp với độc giả công khống/thụ khống. Giải tán đi! Đây không phải là diễn tập! Đây không phải là diễn tập!
4. Cả công và thụ đều từng có mối tình ngắn ngủi, ai để ý thì mau chạy đi nhe!! Tui đã kéo to còi báo động rồi đó!!
5. Tính cách của cả công và thụ đều không hoàn hảo, đều có những điểm cần trưởng thành.
6. Gọi là chủ công vì phần lớn quá trình trưởng thành nằm ở Trần Lâm Hổ.
7. Yêu chiều lẫn nhau (aka hỗ sủng). Tui nghĩ vậy. Nếu bạn thấy không phải thì cũng được thôi QWQ.
8. Văn phong nát.
9. Tạm thời là vậy nhá, nếu cần thiết sẽ bổ sung sau.