Hoàng thượng băng hà.
Theo quy định, các phi tần không có con như chúng ta đều phải tuẫn táng.
Thái giám đè mạnh ta xuống, định ép ra uống rượu độc, ta hét lên: “Làm càn! Bản cung đã mang long chủng trong bụng, ai dám đụng đến ta?”
Tổng quản thái giám mặt trắng bệch, bán tín bán nghi, phái người đi kính sự phòng ghi chú từng ngày, kiểm tra ngay trước mặt ta.
Lúc sau, chỉ thấy đuôi lông mày hắn nhướn lên, vẻ như cực kỳ kinh ngạc, sau đó khoanh tay cung kính thỉnh tội với ta: “Nô tài có mắt không tròng, thỉnh Lệ phi nương nương thứ tội”
Ta biết, người ở trong cung không thể đắc tội chính là tổng quản thái giám này, hoà nhã cười nói: “Không biết không có tội, công công đứng lên đi”
Hắn có chút lấy lòng ta, liếc nhìn cái bụng phẳng lì của ta, trong mắt loé tinh quang, ngầm suy tính.
Ta biết hắn hoài nghi cái gì. Hắn đã đoán đúng. Đứa nhỏ này không phải của lão hoàng đế.
Mà của tân đế sắp đăng cơ.