Lục Thời Hoan có hai người bạn trúc mã, trong đó có một người, cô đã yêu rất nhiều năm.
Suốt ba năm cao trung, cô vĩnh viễn là người đầu tiên đưa cho anh quả táo trong đêm Giáng sinh.
Cũng là người đầu tiên ở thời điểm trời lạnh thức đêm dệt khăn quàng cổ cho anh.
Tình yêu này, giằng co rất nhiều năm.
May mắn chính là, Ôn Thời Ý đáp lại cô.
Sau kì thi Đại học, một đêm kia, Ôn Thời Ý kéo Lục Thời Hoan vào nhà vệ sinh giữa lúc KTV ồn ào tiếng người, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Đêm đó, khuôn mặt Ôn Thời Ý nhiễm sắc đỏ, bàn tay ấm áp dừng ở sườn má cô, nhiệt độ nóng bỏng, hơi hơi có chút run rẩy.
Người đàn ông trước mắt đầy thâm tình: “Hoan Hoan, tên của em sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện trên sổ hộ khẩu nhà anh.”
Sau đó, Lục Thời Hoan mới hiểu được, hóa ra sau khi hai người yêu nhau, cũng có khả năng đi đến một ngày nhìn nhau không vừa mắt.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý chia tay.
Lúc ấy, khuôn mặt Ôn Thời Ý lạnh lùng, đôi mắt tức giận: “Một khi chơi trò chơi, thì phải chấp nhận chịu thua, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Huống chi anh và cô ấy cũng chỉ hôn nhau, xung quanh có nhiều người nhìn, lại không phát sinh chuyện gì khác.”
“Em phải đến mức này sao?”
Lục Thời Hoan tức giận đến bật cười: “Không đến mức.”
Cô ném chiếc nhẫn cầu hôn mà Ôn Thời Ý tặng lên mặt anh ta: “Từ nay về sau anh yêu ai, hôn ai cũng là chuyện của anh.”
Ôn Thời Ý cho rằng, Lục Thời Hoan chỉ là nhất thời tức giận, một thời gian nữa sẽ hiểu cho anh ta.
Việc mà anh ta phải làm chỉ là kiên nhẫn ngồi chờ đợi, một ngày, một tháng, ba tháng,… Rốt cuộc Ôn Thời Ý cũng chờ được Lục Thời Hoan.
Cô được anh trai của anh ta đưa về nhà, tay của anh trai khóa chặt ở eo thon của Lục Thời Hoan, hai người thân mật khăng khít.
Sau đó, Ôn Thời Ý nghe thấy anh trai mình ngậm cười nói: “Giới thiệu một chút, Lục Thời Hoan, chị dâu tương lai của em.”