Ôn Nguyệt thích thầm một chàng trai, cậu ấy không hề giống mấy bạn cùng trang lứa, trong đôi mắt đen như mực dường như chứa đựng một câu chuyện.
Cậu lạnh lùng cô độc như đêm đen, khiến cô dù tự ti nhưng lại không kìm được việc thích cậu.
Cô không dám quang minh chính đại nhìn cậu, mà chỉ dám liếc qua hàng nghìn lần. Mãi đến một hôm sau khi tan học, khi đi ngang qua sảnh vui chơi dưới tầng, cậu bỗng gọi cô lại.
Cậu ném cho cô một món đồ: “Em gái, bắt lấy!”.
Người cô phản ứng nhanh hơn não, một đầu thuốc lá vẫn còn tỏa ra ánh lửa rơi xuống lòng bàn tay, cô siết chặt như cầm trái tim nóng hổi.
Khoảnh khắc Nhan Phóng chú ý tới cô là lúc cô bị giáo viên nhắc nhở, khi ấy mắt cô long lanh rơm rớm nước mắt, thật sự rất hút hồn.
Cậu nhìn cô gái này không chớp mắt, cảm thấy mình đã tìm được một báu vật.
Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt có vẻ không chịu nổi gió lớn thổi qua, nhưng lại có thể hoàn toàn chịu đựng được cậu.
Yếu đuối không ngờ, song cũng mạnh mẽ bất ngờ.
Cuối cùng bóng đêm cũng thuộc về Ôn Nguyệt, cô chui người vào lồng ngực ấm áp của cậu, tiến vào trong bóng đêm.