Văn án
Năm ấy tháng ấy, tại chốn linh đường trang nghiêm. Là ai đã dùng một chiếc áo khoác lông chồn, đổi lấy cùng ai một đời kề cận?
Tháng ngày đằng đẵng, chuyện nhà chuyện nước chuyện thiên hạ. Là ai nắm giữ càn khôn trong tay, giúp cho ai đó trong sạch cả đời?
Một bước sai là mọi bước đều sai, một ân huệ nhỏ kéo theo hai nỗi u buồn. Bên gối chuyện mười năm, Giang Nam hai nỗi sầu xưa, đều khiến trái tim thổn thức…(1)
Hắn là hoàng đế cố chấp, nàng là thần tử tài đức vẹn toàn. Họ Tần làm vua, họ Liên liền muốn nhiều thế hệ làm trung lương. Sau này người đời bàn tán chuyện mỹ nhân giang sơn xưa kia của hắn, liệu sẽ có ai nhắc tới tên nàng?
Một trăm năm sau, chuyện của đời trước đều được ghi lại rõ ràng trong sử sách. Chỉ là, chỉ là nào có ai hay, những đợt sóng xuân màu xanh vỗ dưới cây cầu Thương Tâm, cũng từng một thời soi bóng chim hồng chao lượn(2).
Cát bụi mịt mùng năm xưa trải khắp đời này kiếp này, vùi trong phong hoa tuyết nguyệt. Cả cuộc đời này, hắn chỉ có thể là vị vua ngoan cố, còn nàng chỉ có thể là hiền tướng của hắn mà thôi. Họ Tần làm vua, họ Liên buộc phải đời đời trung lương. Sau này người đời bàn tán chuyện giang sơn mỹ nhân của hắn, chưa từng có ai nhắc tới tên nàng.