Ta không muốn tiến cung.
Trong lòng ta có ngàn dặm núi sông, khao khát từng ngóc ngách của đất trời tự do, cho nên, ta thực sự không muốn cả ngày vùi đầu trong 4 bức tường cung cấm, tranh giành ân sủng một chút xíu nào!
Ừm, thực ra cũng không hẳn.
Ta muốn đến Giang Nam lắm. Vì ở Giang Nam có một người mà ta luôn muốn gặp.
Nhưng ta vẫn phải gả đi rồi.
Nửa năm sau khi tân đế lên ngôi, hậu cung vẫn trống rỗng. Vì vậy các quan đại thần luôn sốt ruột đốc thúc thiên tử nhanh chóng chọn từ những ứng cử viên ra một phi tần cho hậu cung.
Chuẩn rồi đó, trong số đó có ta. Bởi vì ta chính là con gái duy nhất nhà Thừa Tướng.
Ngày ta vào cung, mẫu thân dắt tay ta lên xe ngựa, nước mắt lưng tròng, cha thở dài nói rằng ông đã không thể bảo vệ được ta.
Đáng tiếc mối hôn sự này của ta liên quan đến lợi ích của gia tộc, thậm chí là cả hoàng tộc, cho nên căn bản không đến lượt ta quyết định.
Vào cung rồi sẽ khó mà đến được Giang Nam. Nhưng ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu!
Ta được phong chức Triêu tiệp dư, ở trong cung Tứ Yên cung.
Chỉ là không biết tân đế có ý đồ gì khác hay đơn giản chỉ là đọc nhầm tên ta, lúc chính thức phong hiệu lại là Chiêu tiệp dư chứ không phải Triêu tiệp dư.
Thực sự chỉ là đọc sai tên sao!?
Tên ta là Mạnh Triêu Ngọc, không phải Mạnh Chiêu Ngọc…
Lý công công đang đọc chiếu chỉ thì thấy ta cứ chần chờ, bèn hỏi thăm xem có chuyện gì.
Thôi quên đi, dù sao ta cũng không muốn tranh sủng hay thị tẩm gì sất. Chuyện lớn hôm nay là làm sao để khiến hắn chán ghét ta, khiến ta bị thất sủng, sau đó ta sẽ có thể tiêu sái khóc lóc năn nỉ cha giúp ta giả chếc mà trốn khỏi cung cấm này rồi!
Không sai, đó chính là kế hoạch của ta.
Nhưng mà, kế hoạch lại có vẻ không được như mong muốn cho lắm…
Khi ta nhận ra mình đang ở ngay cái cung điện gần Dưỡng Tâm điện của hoàng đế nhất, ta liền tức tốc xin một đạo thánh chỉ muốn chuyển qua Phù Tô cung – với lý do là muốn ngắm cây ngắm cỏ xinh đẹp nơi đó.
Thế mà hoàng đế lại nói không được, hơn nữa còn điều ngay một nhóm người đến xây nguyên một cái vườn đầy cây hoa cho ta ngay tại Tứ Yên cung….
Ta lại bảo ta chỉ thích cây cỏ ở Phù Tô cung thôi, cây cỏ nơi khác ta không thích, thì ngay lập tức Lý công công bên người hoàng đế lại tới thăm, nhẹ nhàng báo cho ta rằng toàn bộ cây cỏ bên Phù Tô cung đã được chuyển qua đây nguyên vẹn rồi, cực kỳ tiết kiệm tiền trồng cây từ đầu!
Hơn nữa, hoàng đế còn ra chiếu chỉ trực tiếp muốn dỡ bỏ Phù Tô cung, với lý do là để tiết kiệm tài nguyên!
Ta: “…”
Lại một lần kia, hoàng đế đến dùng bữa tại Tứ Yên cung, trong lòng ta chỉ mong mong muốn hắn đi thật nhanh.
Kết quả là hắn một tay chống cằm, một bên uể oải nói với ta:
“Trẫm còn một số tấu chương cần phê duyệt nữa.”
Ta vui mừng khôn xiết, vậy mau đi đi! Đi liền là vui lắm nè!
Ta mừng quá, vội đứng dậy định giả vờ tiễn hắn đi, lại nghe hắn nói:
“Ta muốn nhờ nàng chuẩn bị cho ta một cái bàn đặt ở đây luôn cho tiện.”
“Hả?” Ta đớ người, cứ tưởng bản thân sinh ra ảo giác.
“Dưỡng Tâm Điện cách đây hơi xa, để cho tiện thì đặt cái bàn cho ta ở đây phê tấu chương được rồi.”
Vừa nói, hắn vừa nở nụ cười thật tươi.
….
Đã biết xa sao ngày nào cũng muốn qua chỗ ta ăn tối thế!!!