17 tuổi, trong căn nhà nhỏ đổ nát, anh hốc mắt đỏ bừng, giữ lấy cô không chịu buông tay, hèn mọn đến tận xương tủy.
Tiểu yêu nữ cười nhẹ, Cố Dực, chúng ta mỗi người tự bảo trọng.
Một đêm đó, người thiếu niên đã đánh mất đi sự ngông cuồng tuổi trẻ của chính mình.
Tám năm sau, cơn ác mộng tràn về, anh cuối cùng cũng trở thành bộ dạng như cô mong muốn, lại lạnh lùng nói không còn yêu.
Sau đó…
Hạ Tửu Thất tay chân mềm nhũn từ trên người anh trượt xuống, chưa đã thèm liếm liếm môi.
Ha, con mẹ nó chứ cô thiếu chút nữa đã tin.