Tôi chết vào năm tôi yêu hắn nhất, nhưng ngày tôi chết hắn ôm bạch nguyệt quang trong lòng.
Lộc Dạng là thiên sứ của Thẩm Kỳ.
Là bông hồng nở rộ duy nhất trong thế giới tuổi trẻ đầy hoang vu cằn cỗi.
Hắn luôn đọc những bài thơ tiếng Anh mà cô ấy yêu thích.
Hắn cẩn thận nâng niu sợi dây buộc tóc hình con thỏ của cô ấy.
Hắn cũng không cho phép tôi bước chân vô thư phòng, nơi treo chiếc váy khiêu vũ của cô ấy.
Nực cười hơn là, Thẩm Kỳ bỏ rơi tôi bảy ngày, hắn mới nhớ tới tôi.
Nhưng tôi đã chết rồi.
Thi thể cũng không được tìm thấy.
Về sau, hắn ôm chiếc váy bị nghiền nát nhuộm đầy máu, khóc như một đứa trẻ đã mắc lỗi.
Vậy thì có ích gì?