Ta lớn lên trong Hoắc phủ, suốt mười sáu năm chưa từng một lần đặt chân ra ngoài.
Khi vừa bước qua tuổi mười sáu, kế mẫu đã gả ta cho một người đàn ông góa vợ.
Vừa được gả đi, chưa kịp bái đường, người ấy đã đột ngột qua đời.
Huynh trưởng đón ta trong bộ hỷ phục quay trở lại Hoắc phủ.
Kế mẫu lại nói, “Con gái đã gả ra ngoài thì như bát nước đổ đi,” bà không cho phép ta bước vào cửa phủ.
Huynh trưởng giận dữ, định lên tiếng lý lẽ.
Ta chỉ mỉm cười dịu dàng, khẽ níu tay huynh ấy:
“Thôi vậy, không được thì để ta sống một mình cũng tốt.”