Trên đường Nam Công Viên* có một công viên nhỏ không mấy nổi bật. Thường ngày nơi đây vắng vẻ, bởi tiếng tăm không mấy tốt đẹp. Tối hôm ấy, Vệ Đông ngồi trên ghế dài hồi lâu, cuối cùng dụi tắt điếu thuốc rồi đứng dậy, bước về phía khu vực cây cối um tùm.
Dưới bóng cây trên chiếc ghế dài, một bóng hình gầy gò đang ngồi. Vệ Đông ngồi xuống bên cạnh, khiến bóng hình kia co rúm người lại.
“Bao nhiêu tiền một lần?” Vệ Đông khẽ hỏi.
“… Hai trăm.” Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng giọng nói trong trẻo, có vẻ còn khá trẻ.
Hai trăm tệ tương đương với nửa ca làm việc lái máy xúc của Vệ Đông trên công trường. Trong lúc anh đang suy nghĩ, giọng nói kia rụt rè hỏi: “Vậy… một trăm năm mươi được không ạ?”
– ———–
Dò mìn: Người lái máy xúc trên công trường cùng thiếu niên bị mắc kẹt nơi bùn lầy, cả hai đều không “trong sạch”, hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc. Câu chuyện hơi thiên về hiện thực, nhưng xin đừng áp dụng vào đời thực. Tình cảm luôn song phương, nhìn chung ngọt ngào, giai đoạn sau có chút đau thương. Nhưng tôi vẫn cố chấp muốn xếp nó vào thể loại truyện ngọt.
Câu chuyện này thực sự là đường trộn thuỷ tinh nhé, những gì Du Du đã từng phải trải qua có thể sẽ gây khó chịu và nằm ngoài phạm vi có thể chấp nhận của một vài bạn. Có tình tiết bạo lực học đường và quấy rối, nhưng không phải và không có r***.