Cố Ngôi trước giờ cô độc, cậu cho rằng mình thấp hèn như bụi bặm, cuộc đời cậu tăm tối như bóng đêm không một ngôi sao, mà cậu cũng chìm trong bùn, dơ bẩn bất kham.
Cậu là một con sói không sợ hãi, không biết đau, cậu có một ngôi sao xinh đẹp nơi cuối chân trời, cậu rất muốn ngắm nhìn mỗi ngày, chỉ cần đứng từ xa nhìn là đủ, không dám lại gần, càng không dám dùng đôi tay này chạm vào.
Có một lần Cố Ngôi cảm giác bản thân mình đã quá tuyệt vọng, đường cùng ngay trước mặt, trong đầu chỉ nghĩ về hủy diệt, muốn phá hủy hết thảy, thế rồi chiếc điện thoại đã im lặng từ lâu bất ngờ đổ chuông, là Chúc Triều Ca gọi đến.
“Cố Ngôi… Anh có thể đến đây được không?”
Bên trong điện thoại truyền tới tiếng khóc nức nở, cậu bỏ mặc tất cả vội vàng chạy về phía đầu ngõ. Giống như khi còn bé đã làm vô số lần, dịu dàng an ủi cô, cưng chiều dỗ dành cô, nói với cô rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Không một ai biết, trước khi Chúc Triều Ca gọi đến. Cậu thiếu niên nào đó đã lên sẵn kế hoạch để tự sát.
1V1 thanh mai trúc mã
Tóm lại là ngọt văn.
Xin đừng nhập nội dung tiểu thuyết vào thực tế. Chăm chỉ học tập mỗi ngày đều tiến về phía trước nha.