Ta tuy là người không có nhà, nhưng không phải vẫn che chở được cho nàng hay sao.
————————————
Tạ Quỳnh xuất thân hầu phủ quyền quý, lớn lên trong gia đình giàu có.
Trên có thúc phụ yêu thương, dưới có đường tỷ che chở, bên người còn có một tiểu trúc mã thanh tuấn tự phụ, ân cần chu toàn.
Nhưng một ngày nọ Tạ gia thất thế, Tạ Quỳnh bị người ta tính kế, suýt chút nữa lưu lạc làm ca kỹ vì chỉ biết cầu hoan với người.
Thời khắc nguy nan, bằng hữu lạnh nhạt, trúc mã khoanh tay ngồi yên, người duy nhất chịu giúp nàng chỉ còn lại người nàng ghét nhất – Tạ Trọng Sơn.
Tạ Trọng Sơn, chỉ là một gia nô nho nhỏ của Tạ thị.
————————————
Ban đêm, trong trướng.
Tạ Quỳnh lại bởi vì sữa tươi dính ướt vạt áo trước ngực mình mà phát sầu, trùng hợp đối mặt với Tạ Trọng Sơn vén rèm tiến vào.
Thiếu niên tì tiện vô sỉ này không biết ở bên ngoài nhìn bao lâu, vậy mà dám đỏ mặt, vừa nhìn vết ướt trước ngực nàng vừa lại gần, lắp bắp nói: “Nữ lang, này ······ làm như vậy không được đâu.”
————————————
[1]Liếm cẩu: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.