“A Niệm?”
“A Niệm!”
“Tôi đây.” Cố Niệm dựa lưng vào góc tường, thấp giọng đáp lại. Cậu vừa che vết thương đang không ngừng chảy máu trên vai mình, vừa lướt xem tình hình xung quanh, nhanh chóng nói. “Có hai người bị thương, tầng trên cùng đã xử lí xong, tầng 27, 28 vẫn có khả năng còn…”
“Đã biết.”