Lần đầu tiên Tôn Hoài Đường nhìn thấy Tôn Điềm Điềm đã nghĩ rằng cô bé này xinh đẹp hơn những người anh từng gặp trong cô nhi viện, giống như một con búp bê sứ.
Anh dằn lòng lấy ra cây kẹo mà mình đang để dành trong túi đưa cho cô, gọi cô là em gái nhỏ.
Lúc ấy, Tôn Điềm Điềm cũng ngọt ngào kêu: “Anh Đường”.
Sau này, ai cũng nói Tôn Hoài Đường là một người đẹp trai trầm tính, chững chạc và dịu dàng. Anh trở thành đối tượng trong mộng của vô số nữ sinh.
Từ nhỏ, Tôn Điềm Điềm biết anh Đường vốn dĩ rất đẹp trai, đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng cô không thích những ánh nhìn thèm thuồng của các nữ sinh kia cứ chằm chằm vào anh Đường.
Sau này khi lớn lên, đứng trước mặt anh Đường… Cô dần phát hiện cảm xúc kì lạ trong lòng mình.
Cô quyết định, phải quyến rũ anh.
Vì thế, một ngày nọ—
Tôn Hoài Đường kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang cưỡng hôn mình, “..Điềm Điềm?”
“Anh Đường, em thích anh.”
Trong lòng anh hạnh phúc như ở trên mây, dục vọng bùng cháy mãnh liệt.
1V1, Song xử, HE, thanh mai trúc mã, anh em nuôi.
Câu chuyện ngọt ngào, đơn thuần.
Có chút tình tiết vườn trường.