Trì Dư đọc một quyển truyện ngôn tình tên là [Tổng tài cường thủ hào đoạt], ngủ một giấc tỉnh dậy thì phát hiện mình đã xuyên vào sách rồi, xuyên thành nữ phụ độc ác trong nguyên văn, nhiệm vụ với tư cách nữ phụ chính là thúc đẩy phát triển đường tình cảm của nam nữ chính.
Mà thần kỳ hơn là quyển truyện [Tổng tài cường thủ hào đoạt] cũng xuyên vào thế giới tiểu thuyết theo cô.
Vào buổi tối của một ngày nọ, trên trang giấy trắng của quyển truyện hiện lên một đoạn chữ [Nếu như đường tình cảm của nam chính xảy ra sai lệch thì cô sẽ phải chịu phản phệ.]
Khi Trì Dư cảm thấy sức khoẻ của mình càng ngày càng trở nên yếu, cô thử thăm dò hỏi nam chính: “Trình Ngôn, có phải là anh thích em không?”
Trình Ngôn nghiêm túc nói: “Đúng vậy!”
Trì Dư trực tiếp phun một ngụm máu tươi vào mặt anh.
“Cầu xin anh đừng có thích em…”
“Vì sao?”
Trì Dư dùng hết một hơi cuối cùng nói: “Tình yêu của anh… có độc…”
Trình Ngôn rơi giọt nước mắt đau khổ xuống: “Anh phải làm như thế nào mới có thể cứu được em?”
Trì Dư chậm rãi mở miệng nói: “Đi cầu xin mọi người bỏ lợn cho tác giả đi, chỉ có tác giả mới có thể cứu được em…”