Lâm Kiều không ngờ rằng mình lại bị người nọ để mắt tới chỉ trong một lần vô tình gặp gỡ.
Cô muốn thoát khỏi anh, nhưng dường như cô lại chìm đắm vào đó. Cô thích cảm giác được anh ôm, anh hôn, thậm chí là làm tình với anh.
Đợi đến khi cô kịp hiểu ra thì vừa quay đầu nhìn lại, người đó đã biến mất.
Giang Trạm cảm thấy bản thân mình đã thật sự yêu Lâm Kiều.
Yêu dáng vẻ xinh đẹp, thuần khiết của cô; yêu thân thể mỏng manh, mềm mại; và anh càng yêu vẻ rên rỉ thoả mãn của cô khi hai người triền miên làm tình.
Giang Trạm chưa từng yêu ai, cho nên lúc nào anh cũng cẩn thận vì sợ bản thân mình làm không tốt.
“Ngay tại giây phút nhìn thấy em, lòng anh như biển động sóng ngầm. Nhưng anh chỉ lẳng lặng đứng đó, không để cho bất kỳ ai biết điều này.”